Lý Đại Trang và Đào Văn mặc bộ đồng phục bài tây khá buồn cười tuần tra trong thị trấn Cổ Tích.

Trước đây bọn họ chỉ là nhân viên phục vụ cho một công trình trong khu vui chơi mà thôi, mà hiện giờ thì bọn họ chính là thủ vệ chính thức của thị trấn này.

Bọn họ không nhớ rõ trước kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mình là một tên lính bài tây, người giống như bọn họ ở trong thị trấn này còn mười mấy người nữa.

"Cầu xin ông để tôi đi đi, tôi không muốn chơi ở trong thị trấn có quỷ này đâu." Một người đàn ông cầu xin một người mặc đồ thủ vệ ở đầu trấn.

Ông và vợ đưa con tới trường luyện thi xong thì tới đây dạo chơi một chút, vốn định chơi tới chiều sẽ quay lại đón con, nào ngờ lại bị kẹt ở đây vài ngày.

"Ông là cư dân của thị trấn Cổ Tích, không có lệnh của trưởng trấn, không cho phép ra ngoài." Thủ vệ áo giáp máy móc nói.

"Đã năm ngày rồi, ngày nào cũng là những lời này, tôi muốn xem thử xem mấy người có thể làm gì tôi!" Người đàn ông kia trừng mắt, đẩy mạnh người thủ vệ áo giáp một cái, phần mũ giáp rơi xuống.

Bên trong--- không có đầu!

"Không... không phải tôi làm."

Người đàn ông run rẩy lui về phía sau vài bước, suốt nhiều ngày qua ông vẫn luôn bị khống chế ở trong trấn, nhưng không hề biết người khống chế mình lại không phải là nhân loại!

Rất nhanh sau đó ông bị vài hộ vệ áo giáp khống chế, quỳ dưới đất không thể động đậy.

Thủ vệ áo giáp bị rơi đầu thì lần mò tìm kiếm cái đầu của mình, sau khi đội nó lên trở lại thì hai con mắt lóe ra ánh sáng màu đỏ kinh người.

Nó rút thanh kiếm dài ra, bổ một phát vào đầu người đàn ông, lúc lưỡi kiếm sắp chạm vào đầu người đàn ông nọ thì nó rụt kiếm lại.

Tiếp đó nó và tất cả thủ vệ áo giáp ở đây đều quỳ một chân xuống đất.

Ánh sáng trắng ấm áp xuất hiện, một phụ nữ ăn mặc kiểu công chúa rất xinh đẹp cưỡi trên người một con thú một sừng đang phát sáng, tao nhã đi tới cổng thị trấn.

Không quản là thú một sừng hay công chúa thì thoạt nhìn chỉ giống như nhân viên và dụng cụ của thị trấn Cổ Tích mà thôi, thế nhưng hiện giờ không có ai nghi ngờ thân phận của bọn họ.

Dưới ánh sáng thánh khiết của thú một sừng, tâm tình kinh sợ của người đàn ông kia thoáng chốc đã được an ủi, hắn cảm thấy mình được giải thoát.

"Xảy ra chuyện gì?" Công chúa dịu dàng nói, âm thanh của nàng so với tiếng hót của chim hoàng oanh còn trong trẻo dễ nghe hơn.

Thủ vệ áo giáp ồm ồm nói: "Công chúa điện hạ, tên dân đen này muốn chạy trốn."

Công chúa tao nhã nhảy xuống khỏi lưng thú một sừng, đi tới trước mặt người đàn ông kia, ôn nhu hỏi: "Tại sao lại muốn đi, là chúng tôi làm không tốt hay ông không muốn sống chung với chúng tôi..."

Người đàn ông suy nghĩ một chút, phát hiện đám người kỳ quái này ngoại trừ không cho bọn họ rời khỏi thị trấn này thì quả thực không làm gì quá đáng, thậm chí còn thỏa mãn rất nhiều yêu cầu của ông.

Không quản là tiền tài, thức ăn ngon hay là gái đẹp...

Vì thế ông nhỏ giọng nói: "Không phải các người làm không tốt, chỉ là con tôi nó vẫn còn ở bên ngoài..."

Công chúa lui về sau một bước, giọng nói trở nên lạnh như băng: "Tức là, ông muốn rời đi và không còn quan hệ gì với chúng tôi nữa, tất cả chính là vấn đề của ông."

Người đàn ông do dự một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy, hãy để tôi đi đi, tôi sẽ không..."

"Ông đã không muốn ở lại nơi này thì tôi cũng không ép buộc, bây giờ ông có thể đi rồi." Biểu cảm thân thiết đã hoàn toàn biến mất, lộ ra dáng vẻ xa cách lạnh lùng.

Nghe thấy lời của công chúa, người đàn ông kia quá đỗi vui mừng, sau khi nói cám ơn thì chạy ra ngoài trấn.

Ông đã lấy được hai thỏi vàng ở đây, chỉ cần ra được bên ngoài thì có thể...

Phập...

Mạch suy nghĩ của người đàn ông khựng lại, ông kinh ngạc nhìn ngực mình, phát hiện nơi đó bị một cái sừng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đâm thủng.

Là sừng của con thú một sừng kia!

Sau khi đâm thủng ngực người đàn ông kia, lông bờm bị máu nhuộm đỏ trên đường truy đuổi.

Bản tính của nó bị đè ép quá lâu, nó chỉ thích thiếu nữ thuần khiết, về phần những nhân loại khác thì biến mất tốt hơn.

Thú một sừng đang lao nhanh đột nhiên ngừng lại, nó chạy tới trốn ra sau lưng người phụ nữ, con mắt màu bạc khiếp sợ nhìn phía trước.

Một người mặc áo choàng đen từ trong bóng tối bước ra, bất mãn nói với 'công chúa' kia: "Các người đã đồng ý với tôi là sẽ không giết người ở đây."

Công chúa bước tới chỗ bóng người kia, đưa tay khoác lên vai hắn, chớp chớp mắt nói: "Trước đây bọn ta đã nói là sẽ không giết dân trong trấn, nhưng hắn hình như không thích thân phận này, cố ý muốn rời đi cơ mà."

Bóng đen kia im lặng một hồi mới nói: "Lần sau không được viện lý do này nữa!"

Công chúa bật cười khanh khách: "Ông không có tư cách yêu cầu bọn ta, chỉ cần là giao ước với ông, bọn ta nhất định sẽ không vi phạm, nhưng ngoài những chuyện đó thì ông không có quyền quản!"

Mặt của nàng ta giống như nháy mắt trở nên khô héo, trải đầy vết thương và nếp uốn, chất lỏng đen kịt chảy ra từ mắt mũi miệng, cực kỳ đáng sợ.

Nhưng cảnh tượng đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cô ta lại biến thành nàng công chúa nghiêng nước nghiêng thành, nhảy lên lưng thú một sừng đầu đỏ, chậm rãi rời đi.

Vừa đi, nàng còn oán giận nói với thú một sừng: "Giẫm chết không phải tốt hơn à, giờ tao lại phải rửa lông cho mày..."

Nhìn bóng lưng công chúa, bóng đen thở dài một tiếng nói: "Vì sao lại không thể hài hòa ở chung chứ, này cũng không phải điều mình muốn thấy..."

...

Phía trước chính là thị trấn Cổ Tích, cổng vào chỉ có một, ông thích chơi sao thì chơi tôi không quản, tôi sẽ không quấy rầy ông, ông cũng đừng có quấy rầy tôi." Ôn Văn không chút khách khí đuổi Shermore xuống xe.

Thấy xe của Ôn Văn biến mất trước mắt mình, Shermore cười khổ, hắn và Ôn Văn thật sự không hợp.

Tiếp đó hắn nhìn lối vào thị trấn Cổ Tích, líu ríu nói: "Như vậy mục tiêu hiện giờ là, tạm thời ở nơi này duy trì không lạc đường..."

Sau khi đã cách Shermore xa một chút, Ôn Văn quay trở vào trạm thu nhận, dọc theo đường đi vẫn luôn đi cùng Shermore, có một số chuyện không tiện làm cho lắm.

Shermore là một thợ săn rất ưu tú, nhưng ưu tú tới mức có thể dựa vào từng hành vi để nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Văn, điều này làm anh cảm thấy khó chịu.

Đúng vậy, Ôn Văn chính là người như vậy, không chịu nổi khi mà có người có chỉ số thông minh cao hơn khoa tay múa chân với mình.

Hơn nữa kế hoạch của anh không giống với Shermore, Shermore chỉ có vài thủ đoạn nhỏ, tiến hành cẩn thận thăm dò nơi này.

Nhưng Ôn Văn thì khác, anh có rất nhiều phương pháp đề nắm bắt tình huống của thị trấn Cổ Tích, mà anh không muốn để Shermore biết được.

Vì vậy anh giả vờ là mình và Shermore không hợp, tùy tiện tìm một lý do để tách ra hoạt động riêng.

Hơn nữa anh không hề lo lắng chuyện không có mình ở bên cạnh mà Shermore sẽ xảy ra chuyện, tuy chỉ mới quen biết không lâu, hơn nữa Ôn Văn cũng khá khó chịu với người này.

Nhưng anh không thể không thừa nhận, nếu không có trạm thu nhận thì người này xuất sắc hơn mình!

0.41074 sec| 2409.188 kb